TUYẾT CÓ RƠI TRONG ĐÊM GIÁNG SINH


Anh bận...

Bận cho công việc gấp gáp thâu đêm,

Bận cho say sưa trong bữa tiệc chiều,

Bận trong những thước phim còn dang dở,

Bận trễ nải cho chuyến xe cuối ngày,

Bận đánh rơi những bữa cơm gia đình,

Và anh bận để chẳng nhìn thấy em!


Trong căn nhà nhỏ nằm tại một vùng ngoại ô cách thành phố hơn 100km, Thời Nghi cùng cô con gái Tiểu Lynh đang vui đùa, nghịch ngợm những món đồ trang trí cho mùa Giáng sinh. Màu sắc xanh đỏ đã bao trùm lên ngôi làng nhỏ, chúng thật bắt mắt khi được điểm thêm những bông tuyết trắng li ti. Những cánh cửa gỗ đã cũ nay lại cài thêm chiếc vòng nguyệt quế được tết thật khéo léo trong bàn tay của những cô thiếu nữ. Những em chuông gió cứ xôn xao, háo hức mà không ngừng hoà nhịp với vũ điệu của gió, đôi khi chúng lại run rẩy trước từng đợt tuyết bay.

Ánh lửa cũng dần tàn trong cái thời tiết lạnh giá này, cô con gái ngủ vùi trong vòng tay ấm áp của bà. Thời Nghi khoác nhẹ trước áo dạ màu nâu đất, cũng chẳng quên quàng thêm chiếc khăn len mà cô tự đan cả tháng trời, với tay lấy vội chiếc mũ beret cô háo hức rời đi trong cái nhiệt độ khó chịu này. 

Tuyết vẫn rơi theo chu kỳ của nó khiến cho Thời Nghi thật khó giữ tốc độ, chiếc xe cũng phải chậm chạp hơn so với bản tính vốn có của nó. Sau 4 giờ t bám dính lấy con đường thì toà nhà nơi làm việc của Hàn Lâm cũng chạm được ánh mắt của cô, cô kiên trì lặp lại 2-3 cuộc gọi trong tiếng chuông ngân dài và lặng lẽ đợi chờ. Mọi lo lắng bắt đầu xâm chiếm cô từng chút và dấy lên những nghi hoặc vốn đã án ngữ từ lâu. 

Hàn Lâm vẫn dáng vẻ ấy , khuôn mặt có chút mệt mỏi, anh chạy thật nhanh lướt qua ánh mắt đầy rạng rỡ của cô. Cứ thế một khung hình được hiện ra trong nụ cười dịu dàng của cô gái chạc ngoài 30. Cô buông xoã mái tóc đủ dài ngang lưng, chúng bồng bềnh uốn lượn trên nền vải đỏ thẫm và hững hờ đón những bông tuyết còn vương trên vai áo. Hàn Lâm ân cần hất tung những bông tuyết chưa kịp tan và xuýt xoa đôi bàn tay nhỏ, ôm ấp chúng trong bàn tay ấm nóng của anh. Họ say sưa trong bữa tiệc của buổi chiều tan, không gian ấm áp của quán bar đậm chất Châu âu cổ điển pha trộn giữa sắc lạnh của tháng 12 cùng chút hương nồng của rượu vang đỏ, một ly cocktail xoay vòng trong đôi tay điêu luyện của anh Bartender, nó rực rỡ đủ sưởi ấm bầu không khí trong những ngày cuối năm. 

Cô vẫn gan lì run rẩy nhấn từng con số, chuông vẫn rơi theo từng nhịp len lỏi trong lời bài hát " All I want for Christmas is you" . Ánh mặt của anh gợn chút bối rối những lại chẳng chút do dự cố nhét thứ âm thanh quen thuộc đó nằm im lìm trong chiếc áo khoác. Khoảnh khắc ấy đã nghiền nát bức tường thành trong cô, chúng khiến cô trở nên khờ khạo, xiêu vẹo trong đôi giày cao gót. Thời Nghi hiểu rất rõ vì sao cô lạc lõng giữa trốn đông người?

Vì sao những cuộc gọi trở nên thưa thớt ?

Vì sao con đường về nhà giờ lại quá xa?

Vì sao những cái ôm vồ vập giờ lại mất dầu?

Vì sao những câu chuyện phiếm được thay thế bằng những thước phim kéo dài hàng giờ?

Vì sao chiếc giường vốn rộng rãi lại trở nên chật hẹp?

Và vì sao nụ cười chẳng còn vương lại trên khuôn mặt cô?

Cô thấy mình nhoè đi trong khung của sổ còn bám đầy hơi tuyết, thấy một Thời Nghi đã cũ của vài năm trước đây, rạng rỡ hoà mình trong trời đêm, cứ mặc sức nhõng nhẽo giữa trốn đông người, cứ vui thú với những trang phục bắt mắt và cứ hồn nhiên với món ăn lạ lẫm. Cô đánh đổi một Thời Nghi để đổi lấy ngôi nhà nhỏ bé thay vì nơi xóm trọ đông người, những bữa cơm no đủ thay vì bon chen trong phiên chợ chiều, và cô cũng đánh đổi nụ cười để chọn gom nước mắt. 

Thời Nghi đóng băng những giọt nước mắt trong tuyết và nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, cô thấy đôi găng tay còn nằm dở dang đợi cô thắt nút, thấy bức tường còn chưa kịp sơn, thấy những quả cầu tuyết còn ngổn  ngang quanh  chân ghế, thấy một Tiểu Lynh với hai má ửng đỏ mập mờ trong ánh lửa trực tàn. 

Ánh mặt trời vẫn le lói xuyên qua những cành cây khẳng khiu đã trơ trọi lá, buổi sáng bắt đầu theo từng nhịp vốn có, điện thoại Thời Nghi bật sáng với âm thanh quen thuộc : " Anh bận..."


 

No comments:

Powered by Blogger.