ĐIỀU ƯỚC THỨ 1002



Tấm kính cửa sổ xe bus số 32 nơi nó có thể viết tiếp điều ước thứ 1002. Cho dù nó biết chỉ có 0,01% để điều ước đó được thực hiện thì nó vẫn muốn kỳ tích được xảy ra.
Nó ngán ngẩm khi phải ra khỏi chiếc giường ấm áp được bao bọc đủ thứ: Chiếc chăn hình gấu Pooh, quyển Truyện cổ Andecxen gối đầu giường, bên cạnh là chiếc Mp3 Sony đang bị cuốn chặt bởi cái dây headphone, tất nhiên không thể thiếu được chiếc kính cận dày cộp đang nằm vẹo vọ dưới quyển Truyện cổ, chiếc kính của nó sẽ sớm bị bệnh xương khớp nếu tình trạng này vẫn tiếp diễn. Nó luôn đặt mọi thứ tại một vị trí dễ quan sát nhất và dễ cầm nắm nhất. Nó sục vội hai chân vào đôi dép bông hình mặt heo đang nằm im thin thít như tránh rét. Nó vội vã làm cái công việc mà ai cũng phải làm vào mỗi buổi sáng sớm một cách nhanh nhất, đơn giản nhất. Nhưng nó vẫn không thể bỏ qua thói quen hà hơi vào chiếc gương trước mặt mà ghi điều ước thứ 1001 của nó.


Nó đưa tay đẩy mạnh cánh cửa sổ, gió ùa vào làm mặt nó lạnh toát, chị em nhà gió luôn là người cơ hội chỉ trực nó mở cửa là ồ ạt chạy vào chiếm lấy cái không khí ấm áp của nó. Nó biết nó không thể chiến thắng được chị em nhà gió nhưng nó vẫn muốn đón một chút mưa xuân, một chút giá lạnh, một chút run rẩy. Nó vốn không phải là một đứa chăm chỉ gì nhưng hôm nay nó có lý do đặc biệt để ngao du sơn thủy. Nó khoác lên mình chiếc áo choàng tai thỏ, chiếc khăn màu hồng phấn và nó cũng không quên mang theo đôi găng tay đỏ chóe, nó điểm danh lại tất cả đồ dùng cần thiết, những phụ kiện không thể tách rời nó một cách chính xác. Hôm nay, nó muốn cả thế giới biết được cái tâm trạng buồn chán của nó khi nó buộc phải buông vội tay thằng bạn chí cốt để hắn tha hồ ngao du trên đất Italia, hắn sẽ thấy tự hào khi được ngắm nhìn thành Roma bất tử hay ngấu nghiến ăn món mì Ý và nó cũng không quên nịnh nọt thằng bạn khi nào rảnh tay thì mua cho nó vài cái túi xách sale off. Để đánh dấu ngày nó được tự do một mình đi lại, tự do ăn uống, tự do gặp gỡ đám bạn bè mà không bị hắn la ó, trêu chọc. Nó quyết định lên một kế hoạch thật perfect đủ để nó tiêu tốn 6 tiếng đồng hồ trong ngày hôm nay.
 Sau 15 phút nó đi dạo loanh quanh cuối cùng nó cũng đến được bến xe bus.  Nó tập trung toàn bộ thị lực về phía bên trái để không bỏ xót chuyến xe 32 nào. Mưa xuân ngày càng nhiều hơn, nó tự nhủ:” thế này thì gọi gì là xuân nữa cả một bầu trời u ám”. Nó bắt đầu thấy chán ngán cái cảnh mưa gió này, nó đang tự trách móc bản thân cho chuyến ngao du điên cuồng. Nhưng hơn một lúc nào hết, nó lại muốn cái ngông cuồng trong nó được phép nổi loạn, nó muốn mình phá cách, muốn mình độc lập và muốn nó mạnh mẽ hơn. Nó bất giác giấu mình vào sâu trong mái hiên để tránh những hạt mưa đang đùa giỡn nhảy nhót trước mặt nó, những hạt mưa tỏ ra rất phấn khích chúng chỉ trực nhảy ngay lên tóc và vai của nó mà tha hồ nằm nghỉ ngơi trên nơi ấm áp đó. Nó cũng không thể nào rời mắt khỏi những vết bùn đen đang nằm nghiêng ngả trên đôi giầy vải thân yêu của nó. Bọn chúng chẳng hề quan tâm đến màu sắc của chiếc giày đó mà cứ tha hồ giang tay, giang chân một cách khoái chí, chúng cố bám thật chặt chỉ cốt làm sao không để bị đá văng ra ngoài cái nền đất ẩm ướt. Trong khi, nó đang cáu giận, chân tay nó thì đang bận rộn để chiến đấu với mưa và bùn đất thì anh ta xuất hiện. Anh ta hỏi nó cài gì gì đó, cái điều mà chẳng lôi kéo được sự quan tâm của nó. Anh ta làm cho mọi người xung quanh phải đưa ra một cách chỉ dẫn khác nhau, điều đó khiến nó bực mình. Bất giác nó lên tiếng:
-       Lát đi xe 32 tôi sẽ chỉ cho chú.
Anh ta ngạc nhiên, nó không hiểu anh ta ngạc nhiên về cách xưng hô của nó hay về sự quan tâm của nó. Nó chỉ quan tâm đến một điều là anh ta đã cười. Một nụ cười rất sáng và ấm áp.
Cái rét khiến cho mọi người trở nên vội vã hơn những chuyến xe bus nán lại trong chốc lát đủ để mọi người cụp vội những chiếc ô đầy màu sắc, rồi nhanh tay phẩy vài nhát thật mạnh làm bắn tung những hạt nước mưa để chúng nhanh chóng nhập cuộc với một hành trình mới trên nền gạch đỏ xám. Nó cảm thấy mệt mỏi với việc chờ đợi, nó không còn kiên nhẫn để ngồi im nữa, nó bắt đầu quay tròn gót giày, rồi lại dùng mũi giày trêu chọc vài viên sỏi, nó thích thú khi chúng bị đá lăn qua lăn lại với bộ mặt khổ sở như đang van nài nó.
 Nó vội vã leo phắt lên xe và nó chẳng buồn quay đầu lại để báo cho anh ta biết nhưng với đôi chân dài hơn nó cùng bước đi chắc chắn, dứt khoát thì anh ta cũng có mặt trên chuyến xe đó. Nó chợt mỉm cười bởi dáng vẻ ngơ ngác của anh ta, nó bắt đầu dành thời gian để quan sát anh ta. Anh ta cao hơn nó một cái cổ+ một cái đầu, anh ta đội một chiếc mũ kỹ sư màu trắng và anh ta có vẻ bận rộn với những cuộc điện thoại. Tất nhiên anh ta phải là người bận rộn hơn nó rồi, chỉ có nó mới rảnh rỗi mà nhìn ngắm linh tinh và làm những việc cũng linh tinh. Thêm một hiện tượng lạ nữa là anh ta chẳng có đủ 6000 đồng để trả tiền xe bus, anh ta nói mình có thẻ ATM, visa…cố để che giấu đi việc anh ta không có một xu tiền lẻ nào. Anh ta bắt đầu thu hút sự chú ý, và sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ của anh ta là đủ hiểu anh ta muốn biển khỏi chiếc xe này như thế nào.
         “Bíp” một cái… nó cũng đang chịu trách nhiệm hành vi mời anh ta đi theo nó trên chuyến xe 32 này.
Một lời “ cảm ơn” được anh ta thốt ra rất nhẹ nhàng và có phần bối rồi.
Nó tỏ ra kiêu ngạo và không quên kèm theo một câu nói hết sức bất cần:
-       Tôi quen chú à ?
Anh ta ngượng ngùng rồi giải thích lý nhí, túm lại là anh ta muốn cảm ơn. Mà nó thì không thích cái cách cảm ơn đó.
Nó mải miết theo dòng suy nghĩ riêng mà quên cả bến xuống, kết quả của việc đãng trí đó là nó và anh ta phải đi bộ quay lại một bến. Nó thấy thật đen đủi, nó nên đổ lỗi cho anh ta vì làm nó mất tập trung hay do nó chẳng xác định được nó muốn đi đâu. Mưa có vẻ đồng tình với cái tâm trạng hỗn loạn của nó vì vậy mà mưa cũng không quên rơi xuống nhiều hơn để phụ họa cho nó. Nó kéo chiếc mũ tai thỏ chùm lên đầu, tay nó cảm thấy lạnh cóng trong chiếc găng tay đã ướt sũng, còn anh ta lại rất thản nhiên trong cái tiết trời khó chịu này, anh ta đột nhiên kéo chiếc găng tay của nó ra rồi cố gắng vắt khô chúng. Cái hành động đó khiến nó shock, nó đang vẽ ra đủ viễn cảnh trong đầu, bất giác nó nhớ đến bộ phim “Bản tình ca mùa đông” rồi nó tự nhiên cười, cười cài trí tưởng tượng phong phú của nó. Điều khiến nó thật sự bận tâm là anh ta chẳng hề nói gì hết chỉ thỉnh thoảng lại hỏi vài câu đại loại như: Đi đường nào?   chắc mình đi đúng chứ? Cô là sinh viên hả?...nó thì chẳng buồn trả lời. Anh ta dường như không quan tâm tới việc đang phải đi bộ dưới mưa trong thời tiết giá lạnh này thì phải, anh ta chỉ tập trung suy nghĩ điều gì đó khiến nó bức mình. Nó cố bước thật nhanh đến bến xe bus rồi nhanh chóng chọn ngay một nơi để tránh mưa, anh ta thì ngược lại vẫn ung dung đứng cạnh nó nhưng lại để mưa làm ướt hết chiếc áo khoác. Bây giờ nó mới có thể bắt đầu cho câu trả lời của nó:
-       Tôi à… tôi không sinh ra ở Hà nội nhưng tôi đã từng sống ở đây.
-       Tôi không phải 9x mà tôi là dân 8x
-       Tôi không phải học sinh cũng không phải sinh viên như vậy tôi đang đi làm
-       Tôi làm ở ở ở … quán Bar.
Anh ta chẳng hề tin những lời nó nói nhưng anh ta cũng không phản đối, nét mặt của anh ta đang bộc lộ sự phân vân và đầy nghi ngờ anh ta cho rằng với cách ăn nói của nó và đặc biệt cái cách mix đồ lộn xộn của nó kèm theo cái thân hình mảnh mai và chiều cao khiêm tốn tất cả là bằng chứng để anh ta có quyền cho rằng nó: mang phong cách 9x, nó không thể nào đi làm được và chí ít thì nó đang là sinh viên mới đúng.
Nó chọn cách ăn nói thô lỗ không phép tắc để nói chuyện với anh ta. Nó khiến cho vài người lớn phải lắc đầu còn nó thì cho rằng anh ta thật đen đủi khi gặp nó trong cái hoàn cảnh này, trong cài giờ khắc này và điều cơ bản là anh ta đã chọn đi chuyến xe 32.
Nhưng đến cuối cùng thì nó lại lạc đường, nó lạc đường khi đồng ý bước lên xe bus 03 cùng anh ta và tất nhiên có kèm theo thoả thuận:”chú phải trả cả vé lượt đi và về cho tôi”. Nó dẹp bỏ cái kế hoạch mà nó cho là perfect, nó muốn cái cảm giác bị bỏ rơi không còn tồn tại, nó chọn cách đôi co cùng một người lạ mặt và nó cho rằng anh ta không biết gì về nó lại hay hơn. Nó không mất thời gian quá nhiều để suy nghĩ về chuyến du hành này, nó chỉ muốn làm một việc duy nhất là đi lẽo đẽo theo anh ta và nhìn anh ta từ phía sau. Cho dù anh ta có bận rộn với những cuộc điện thoại hay chẳng đưa ra những câu hỏi vô duyên nữa thì nó vẫn đi ngay phía sau anh ta. Nó tự nhiện ngoan ngoãn mà nghe lời anh ta khi anh ta kêu nó đợi cả chục phút trong một tòa nhà sang trọng. Nó cũng không chắc chắn là anh ta sẽ quay lại tìm nó, nhưng nó vẫn ngồi đó và nó bắt đầu ghi chép lại sự kiện trọng đại này trong quyển My memory. Thỉnh thoảng nó cũng đảo mắt tìm kiếm cái dáng hình cao gầy và chiếc mũ kỹ sư trắng nhưng không thấy, nó băt đầu phỏng đoán rồi hàng loạt những câu hỏi bắt đầu nhảy nhót trong đầu nó. Tất cả đều được dập tắt khi anh ta đang bước về phía nó và không quên kèm theo một nụ cười. Nó lững thững bước theo anh ta và tất nhiên anh ta đang bận rộn cho một cuộc điện thoại mới. Nó cũng chắc chắn một điều rằng anh ta luôn nghĩ nó đi phía sau. Nhưng nó lại rẽ vào một con ngõ nhỏ để mặc anh ta vẫn thản nhiên bước đi nó không muốn lạc đường hơn nữa nó sẽ phải đi đúng chuyến xe bus. Nhưng sao nó lại cảm thấy có lỗi, nó thấy có lỗi khi chưa nói “tạm biệt” hay “cảm ơn” hơn những điều đó thì nó thấy ái ngại về cách cư xử ngông cuồng của nó.
 Nó trở về nhà với tâm trạng tệ hại hơn, nó bị ám ảnh bởi nụ cười đó, bởi cái nét mặt trầm lặng đối lập với vẻ kênh kiệu hay ánh mắt ngang ngược của nó. Nó cố tìm bằng được một lý do nào đó để biện hộ cho cái hành động thiếu suy nghĩ ấy. Nhưng tất cả đều phản đối lại nó và minh chứng cho điều đó là cái hành động mà nó đang làm là thức dậy lúc 6 giờ sáng trong cái tiết trời 110C và bắt đầu hành trình tìm kiếm. Nó lật từng trang trong quyển My memory rồi đọc cẩn thận từng chữ một và nó cũng cố dùng cái bộ nhớ mà nó luôn tự hào để liên kết tất cả các chi tiết lại những gì mà anh ta đã nói những gì mà giúp nó có thể giải quyết được cả núi câu hỏi đang vây quanh trí óc của nó.
-       Anh ta có nói tên không nhỉ?
-       Hình như anh ta làm kỹ sư xây dưng… Công ty gì nhỉ?
-       Cái gì mà giám sát… tên công ty là gì?
-       Anh ta nói là công ty ở quận Cầu Giấy. Đúng rồi! ở Cầu Giấy! nhưng … Tên công ty là gì? là gi? ??
Nó sắp điên lên mất sao nó lại chẳng nhớ đựơc điều gì lôgíc nhỉ. Nó đã nói chuyện 3 tiếng cơ mà, sao lại không có thông tin gì thế này. Khuôn mặt nó lúc này thật giống như hồ nước vậy, cứ lặng lẽ, mơ hồ, mông lung. Nó bước đi lững thững vô định, những bước chân của nó nhỏ bé tới mức nó có thể nghe đựơc tiếng lá rơi chạm nhẹ vào chiếc áo khoác, rồi xoay tròn cả chục vòng trước mắt nó rồi lại là là trước mũi giầy của nó. Nó vô tình dẫm lên chiếc lá khiến cho chiếc là vàng khốn khổ phải kêu lên “roạp roạp”. Nó đột nhiên dừng lại:
-       Đúng rồi.
Nó la lên đầy sung sướng và mãn nguyện, nó sẽ tìm ra.
Sau ba tháng apply vào một công ty truyền thông, nó cũng thoả được ước nguyện lớn lao này. Nó lao vội lên chiếc xe bus số 03 đang tới, một cách nhanh nhất có thể. Bây giờ nó đang đứnng trước một toà nhà 12 tầng, nơi này ngày hôm ấy anh đã ghé qua và lúc đó nó thì mải mê nói chuyện với chú bảo vệ. Nó nhanh chóng lọt qua tấm cửa kính sáng loáng, sang trọng và hiện đại. Bây giờ là lúc khó khắn nhất khi nó phải dò hỏi nhân viên của công ty này, nó cứ thế chạy lòng vòng hết bàn làm việc này rồi đến bàn làm việc khác. Sự thất vọng của nó ngày càng lớn lên, sẽ chẳng có ai nhớ được anh vì cơ bản anh ta không có gì nổi bật, nó ngốc nghếch hay cố tình tìm kiếm chỉ để bản thân cảm thấy dễ chịu. Nó đủ thông minh để biết rằng 99,9 % nó sẽ không có cơ hội gặp lại người đó, nhưng dù là 0,01% thì bản thân nó lại mong muốn kỳ tích sẽ xảy ra, nó muốn được gặp lại và hơn hết là nó muốn nói: Xin lỗi”
-       Xin lỗi vì sự thật nó là con bé 23 tuổi
-       Xin lỗi vì nó chưa lấy tấm vé xe bus cho lượt về.
Cánh cửa thang máy bật mở khi nó đang bộn bề những suy nghĩ, anh đứng trước mặt nó, vẫn chiếc điện thoại trên tay, vẫn dáng vẻ bận rộn ngày nào, trong ánh mặt ngạc nhiên đã kịp nở một nụ cười quen thuộc.


No comments:

Powered by Blogger.