CÁNH CỬA KHÔNG ĐÓNG...



Tôi vẫn giữ thói quen đứng dọc hành lang toà nhà,nơi dẫn lối đến" giảng đường", nơi tôi có thể nheo mắt tận hưởng thứ ánh nắng ganh đua nhau thả mình xuyên qua những ô vuông đã cũ kỹ. Mỗi lần tôi " trở về nhà" tôi cố gắng chọn cho mình một phiên bản tốt hơn phiên bản trước đây nhưng có lẽ thứ cảm xúc để tạo nên phiên bản hoàn hảo nhất trong tôi là cậu sinh viên của 20 năm trước. Một chàng trai ngây ngô đến nỗi không cất giấu nổi sự tự hào khi được phép đặt chân tới nơi mà đối với cậu là sự viển vông . Cậu không ôm hoài bão lớn lao cũng chẳng le lói những suy nghĩ to lớn, cũng chưa bao giờ trả lời được câu hỏi " vì sao cậu lại tới đây". Có lẽ, đối với cậu đơn giản chỉ là " học" cái sự "học" tưởng chừng như nghĩa vụ nhưng lại gặm nhấm trong tiềm thức của cậu hàng đêm và thôi thúc cậu trở thành một " sinh viên y khoa" để chí ít điều đó khiến cậu có thể xoa dịu những thể xác, tâm hồn đang hàng giờ phải chiến đấu nơi chiến trường đầy rẫy những nguy cơ. Cậu đã từng vật lộn với khối kiến thức khổng lồ mà cái non nớt trong cậu chưa đủ hình dung. Cậu đã từng run rẩy, sợ hãi khi đụng chạm nhưng cơ thể yếu ớt, những tâm hồn đau thương. Cậu đã từng nguỵ biện cho những sai sót khi chưa đủ trưởng thành. Cậu đã học rất nhiều nhưng mọi thứ lại trở nên trống rỗng khi đối diện với sự bất lực của chính mình. Và rồi đâu đó những giọt nước mặt vui mừng, những cái nắm tay ấm áp, những lời cảm ơn muộn màng luôn đọng lại trong cậu để tiếp bước trên cuộc hành trình ấy.
Trong suốt chặng đường 20 năm đó cậu đã làm, đang làm để trở thành một chiến binh kiên cường nhưng không lặng lẽ, cậu đã bước qua hàng ngàn nỗi đau, cũng va vấp hàng ngàn nguy cơ nhưng cậu luôn cố gắng hạn chế những "tiềm ẩn" nguy hại như đang thường trực nuốt chửng lấy những tấm thân yếu mềm. Cậu chưa bao giờ " dừng lại" cậu luôn tiếp nối, luôn thích nghi để chuẩn bị tấm khiêng vững chắc nhất cho những người xa lạ đã gửi đến cậu một niềm tin mãnh liệt nhất. Cậu luôn đợi, đợi để khi " trở về nhà" , mỗi khi đối diện với " giảng đường" với từng ánh mặt yêu thương, với từng mái tóc đã bạc cậu nhận được cái " gật đầu khích lệ ". Cậu thanh niên ấy giờ đã gom đủ sự chín chắn, góp nhặt đủ bản lĩnh, chia sẻ đủ yêu thương và tự tin gửi đi bài học va vấp của chính mình. Cậu ấy muốn gửi ngàn lời cám ơn đến " ngôi nhà chung" đã luôn yêu thương bao dung và dạy dỗ để cậu ấy tìm được một phiên bản tốt nhất cho chính mình.
30.11.2022

No comments:

Powered by Blogger.