KẺ ĐÁNH CẮP TRÁI TIM ( Chương 3)

 

Sẽ mãi là anh bảo vệ em cho dù là kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau;
Sẽ mãi là anh dù cho vạn vật thay đổi, vạn kiếp người trôi qua;
Sẽ mãi là anh là định mệnh của em, là nhân duyên tiền kiếp…
Đó là tất cả những điều em muốn…
Chương 3: Em giống như cơn gió lạnh đầu mùa đông.
Những ngày đông đến thật gấp gáp, Bạch Hạ vẫn luôn bị ám ảnh bởi những nỗi đau của Khải Trạch mà cô vô tình cảm nhận được nhưng điều khiến cô bận lòng hơn chính là việc cô không thể lấy đi nỗi đau ấy. Khải Trạch là người đầu tiên cô không thể kiểm soát được trái tim của anh.
Bạch Hạ giống như cơn gió lạnh đầu mùa có chút nhẹ nhàng, có chút se lạnh nhưng đủ khiên trái tim Khải Trạch run rẩy, mỗi ngày anh đều tìm lý do để Bạch Hạ phải chịu trách nhiệm, để anh được nán lại lâu thêm chút nữa. Dần dần tất cả mọi thứ đối với anh đều quá đỗi thân quen, anh cũng đã nhớ được hết tên của từng con mèo, cũng không nhầm lẫn từng loại thức ăn nữa và đặc biệt anh không dám cho chúng uống sữa nữa.
“ Anh xong chưa? Chúng ta đi thôi” Khải Trạch lững thững bước ra mang một chiếc mặt na buồn hiu, anh tỏ vẻ giận dỗi có chút nhõng nhẽo với cô.
Bước vào căn hộ của Khải Trạch cô có chút ghen tị vì một căn hộ đúng chuẩn “ chanh sả” cô bị cuốn hút bởi những bức hình của anh “ mọi thứ thật hoàn hảo”. Khải Trạch hào hứng giới thiêu căn hộ cho cô đặc biệt anh có hẳn một thư viện sách trong căn hộ, nhưng lại tập trung chính là sách “ khảo cổ học, lịch sử, kiếm đao” khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Càng tiến lại gần thư phòng của Khải Trạch đột nhiên Bạch Hạ lên cơn đau tim dữ dội, cô cố gắng hít thở, mọi thứ diễn ra quá đột ngột khiến cho Khải Trạch không kịp ứng phó. Anh muốn gọi 115 nhưng cô lại ngăn anh vì trái tim cô quá đỗi khác biệt nên cô phải cất giấu.
Cô tỉnh dậy sau 3 tiếng đồng hồ, cô không nghĩ lâu đến vậy, cô nheo mắt nhìn ra hướng cửa sổ, bầu trời bồng bềnh với những áng mây màu xám đúng chất mùa đông, không chút nắng, nhưng cô lại bị hút hồn với cảnh tượng thành phố của buổi chiều tà rất cao và xa. Bạch Hạ để tâm trạng mình thả trôi theo những điều xa xôi đó để chúng cuốn phăng đi những những hỗn loạn đang cuộn chảy trong tâm hồn cô.
Khải Trạch đẩy nhẹ cửa kéo Bạch Hạ quay trở lại với không gian của hai người “ Cô làm tôi giật mình đó”
“ Xin lỗi anh, căn bệnh mãn tính của tôi. Tôi quen với nó rồi”
“ Tôi xin lỗi vì trong lúc cô bất tỉnh tôi đã gọi bác sỹ riêng đến kiểm tra cho cô”
Bạch Hạ run tay như muốn đánh rơi ly nước, cô hoảng hốt với cái bí mật to lớn ‘ tôi đã nói tôi không sao?’’
“ Nhưng tôi không nghĩ vậy!” Khải Trạch có chút suy tư, anh trầm lắng hơn rất nhiều.
“ Tôi nghĩ cô có một trái tim bất thường”
“ Không! Tôi khoẻ, chỉ là nó đập nhanh hơn người bình thường và nóng hơn người bình thường” Bạch Hạ quả quyết về chính mình, cô không muốn bất kỳ một suy nghĩ le lói nào được quyền xâm chiếm các nơron thần kinh của Khải Trạch.
“ Cơ thể cô thực sự đã rất nóng cô khiến tôi nghĩ đến Người sói” trong giọng điệu vừa lo lắng Khải Trạch cố xen những cử chỉ hài hước, chọc ghẹo mà thực tế anh cũng không biết mình đang làm gì nữa.
Bạch Hạ mỉm cười, một nụ cười đan xen những điều ngây ngô nhưng lại yếu đuối.
“ Tôi sẽ ăn thịt anh”
“ Tôi sẵn sàng”
“ Tôi có một đề nghị. Anh có thể để tôi vào thư phòng không?”
“ Sao cô muốn vào đó?”
“ Chỉ là tôi tò mò muốn biết anh cất giấu ai trong đó”
Bạch Hạ lấy hết can đảm tiến về phía thư phòng, càng đến gần cô càng thấy trái tim mình đau, khuôn mặt nóng bừng, Bạch Hạ cố gắng bước đi thật chắc. Khải Trạch mở cửa thư phòng, thứ ánh sáng xanh phát ra từ chiếc rương đựng “ đoản kiếm” khiến Khải Trạch hốt hoảng, những hoài nghi dấy lên trong ánh mắt của anh. Bạch Hạ càng lại gần thì “ đoản kiếm” lại càng rung lên mạnh bạo, còn cô thì càng đau hơn. Cô đối diện với anh mắt sắc bén dưới hàng lông mày đen rậm khiến khuôn mặt của Khải Trạch lạnh lùng và mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Thanh đoản kiếm lao mạnh về hướng Bạch Hạ nhằm đúng trái tim cô mà tấn công với tốc lực mạnh mẽ nhất, kinh hoàng nhất. Cô ngã xuống sàn nhà trong nỗi hoảng sợ, yếu đuối, nhỏ bé và mỏng manh. Ngay lập tức, đứng trước mặt cô là một Khải Trạch giữ trọn thanh đoản kiếm, dũng mãnh đến phi thường
“ Ra khỏi đâyyyyyy nhanh lênnnnn…” anh dồn hết sức lực khống chế đoản kiếm, kiểm soát cơn giận dữ mà nó đang mang.
Cứ như thế, cô chỉ biết chạy trong đôi chân nhu nhược, trong hình thể siêu vẹo để thoát khỏi căn hộ của anh. Bạch Hạ không biết mình có thể đi được đến đâu, cô ngã khuỵ và bắt đầu khóc trong màn sương đêm lạnh lùng “ cô đang sợ hãi? Đúng… cô rất sợ… cô bất an…và cô chẳng hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Ngoài việc khóc như một đứa trẻ thì cô chẳng làm được gì”
Khải Trạch tìm kiếm cô như một người say, anh cũng chếnh choáng trong cảnh tượng kinh hoàng này, cho dù anh có vượt qua bao nhiêu trận boxing cân não anh thì chưa bao giờ anh phải trải qua sự hãi hùng như vậy.
Khoác chiếc áo lên cơ thể đang run rẩy, lạnh ngắt trong sương đêm đầy bị thương, anh nhìn sâu vào đôi mắt hoảng loạn của Bạch Hạ cố gắng trấn an cô, Bạch Hạ rất muốn đứng dậy đối diện với anh nhưng cô bất lực, toàn thân cô bất động chúng chống cự lại suy nghĩ của cô, chúng ì ạch không chịu di chuyển. Cô chỉ có thể gửi cho anh ánh mắt biết ơn và ngất lịm đi trong vòng tay anh.
Trong cơ mê sảng đầy ám ảnh, Bạch Hạ thấy Khải Trạch đâm nhát dao sắc nhọn vào chính tim mình, cô la hét trong vô vọng, đôi chân rớm máu chạy trong khu rừng đầy ghê rợn. Khải Trạch đánh thức cô với tất cả yêu thương và lo lắng, cánh tay cô chới với không điểm tựa, những giọt nước mắt còn ướt đẫm trên khuôn mặt đầy sợ hãi, ánh mắt ấy như tìm kiếm một nơi trú ngụ an toàn.
“ Bạch Hạ! nếu tôi nói thích cô trong lúc này, có lẽ tôi bị điên thật rồi”
Vừa dứt lời thì đôi môi anh đã chạm lên đôi mắt cô, đầy nóng bỏng nhưng lại dịu nhẹ. Cứ như thế Khải Trạch được quyền lấn lướt trên đôi môi cô khi Bạch Hạ còn đang đắm chìm giữ hư và thực.
Continue...
#kedanhcaptraitim


No comments:

Powered by Blogger.