KẺ ĐÁNH CẮP TRÁI TIM ( Chương 2)
Sẽ mãi là anh bảo vệ em cho dù là kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau;
Sẽ mãi là anh dù cho vạn vật thay đổi, vạn kiếp người trôi qua;
Sẽ mãi là anh là định mệnh của em, là nhân duyên tiền kiếp…
Đó là tất cả những điều em muốn…
Chương 2: Vô tình để em được như thế.
Mới chớm đông mà gió đã làm việc rất chăm chỉ, mạnh bạo chen ngang qua khung cửa sổ hất tung chiếc rèm cửa. Khải Trạch vốn ghét mùa đông, anh luôn trong trạng thái vận động để cơ thể được ấm áp nhất. Anh buông vội quyển sách “ Khảo cổ học tiền sử Đông Nam Á” khép vội cánh cửa sổ, một khung cảnh thú vị lại níu giữ anh. Khải Trạch đứng đó, khuôn mặt bừng sáng, chưa bao giờ anh thấy mình cười nhiều như thế, đôi môi cười mãi không thôi, toàn bộ ánh nhìn của anh đều hướng về Bác sỹ Hạ nơi cô và các em nhỏ khoa nhi đang đùa giỡn. Bọn trẻ đều bị mê hoặc bởi Bạch Hạ, cô giống như một nhà ảo thuật thực thụ cô vẽ ra những điều mong muốn của tất cả các em. Chúng thích những con sư tử dũng mạnh, những con voi to lớn, những con đại bàng với đôi cánh rộng lớn và chúng biến Bạch Hạ thành một siêu anh hùng đi cứu thế giới. Anh tự nhủ “ chắc mình đang lạc vào xứ sở của Alice”.
Một giờ sáng, Bạch Hạ cởi bỏ chiếc khẩu trang xanh, để nước mắt cô thoả thích rơi xuống, cô trốn mình trong góc hành lang đủ để tàng hình trong khung cảnh này. Giờ đến lượt cô hãy chịu đựng nỗi đau mà cô đã lấy đi, cô chỉ có thể làm được như vậy, chạm đến trái tim họ và nhận lại những nỗi đau, đó là cách duy nhất cô có thể khiến cho người ở lại không tự trách mình, không quá đau buồn vì sự mất mát đó. Trái tim cô bắt đầu đau, đủ khiến cả cơ thể cô run rẩy, khuôn mắt nóng bừng trong tiết trời lạnh giá, cô tự vỗ về trái tim nhỏ bé và nóng bỏng ấy. Cô đã từng khổ sở, đã từng chán ghét nó, vì nó quá nhảy cảm chăng, hay nó chỉ chực cướp đi nỗi đau của tất cả những người xung quanh cô, đáp trả cô là những khung cảnh bi thương ấy cứ mãi ám ảnh không buông tha, khiến cô sợ hãi và muốn chạy trốn, rời bỏ trái tim như một món quà của thiên sứ.
Khải Trạch lặng lẽ khoác cho cô chiếc áo dạ còn ấm hơi anh, anh vẫn cố giữ thái độ điềm tĩnh, anh nhẹn nhàng ôm Bạch Hạ để cô có thể trốn kỹ và lâu hơn. Cô giật mình lùi lại, cô sợ mình sẽ nghe thấy những âm thanh sâu kín của Khải Trạch như một tên tội phạm ẩn nấp đâu đó trong góc khuất tâm hồn họ.
“ Tôi đang thắc mắc có phải cô cố ý làm ồn khu vực của tôi”
“ Tôi biết, nhưng đây là chỗ duy nhất không có bệnh nhân đi lại”
Bạch Hạ bình tĩnh trở lại nhưng cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ, cô nhanh chóng rời khỏi cái không khí gượng gạo này.
Khải Trạch tự cười một mình và dõi theo vạt áo bluose trắng còn xót lại, tự cười nhạo mình vì một người nổi tiểng như anh lại bị khước từ đơn giản như vậy thôi sao.
Anh chưa đủ quyến rũ sao? Lần đầu tiên Khải Trạch có cảm giác thất bại trước một cô bác sỹ nhỏ bé.
Một ngày quá dài đối với cô, phòng cấp cứu hỗn loạn với hơn 20 bệnh nhân trong vụ tai nạn xảy ra trên đường cao tốc Bác sỹ Hạ gần như mất hết sức lực cho một ngày nghỉ cuối tuần. Cô ném mình xuống phòng nghỉ trực và thiếp đi trong chốc lát. Cô vật lộn với cơn mộng mị, với nỗi sợ hãi trước mũi kiếm sắc nhọn, trước người đàn ông cao lớn đang cố vây bắt cô. Cô choàng tỉnh dậy đã 11 giờ đêm, cô đã quên mất lịch thăm khám cho Khải Trạch, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng cô không muốn làm Khải Trạch thức giấc.
Khải Trạch nhìn cô đầy ngạc nhiên và buông lời bông đùa, ẩn ý “Cô nhớ tôi đến mức gấp gáp vậy sao”
“Tất nhiên, tôi nhớ bờ vai của anh” Bạch Hạ vẫn giữ thái độ thản nhiên trong màn đối đáp.
Cô nhẹ nhàng ấn, xoa một cách chăm chú bờ vai của Khải Trạch. Anh cảm nhận được hơi ấm, sự mềm mại từ bàn tay Bạch Hạ, anh cố giữ nhịp thở cho dù có chút gấp gáp “ Cô thường nhiệt tình khi khám bệnh như vậy’’.
“ Tất cả bệnh nhân hay chỉ riêng tôi”
“ Tất cả”
Cô yêu cầu Khải Trạch làm một vài động tác vận động cơ bản và chăm chú viết thêm lịch vật lý trị liệu cho anh. Khải Trạch đột nhiên ném cú boxing xượt ngang mặt của Bạch Hạ khiên cô giật mình làm rớt file hồ sơ, ngã về phía sau. Khải Trạch hốt hoảng giữ được Bạch Hạ, mái tóc cô được đà bung xoã ngang lưng, anh bắt gặp ánh mắt hoảng sợ, giận dữ của cô. Anh bối rồi và vội vàng trả cô lại vị trí của mình và trấn an bằng những từ không đầu không cuối.
“ Tôi không cố ý…, tôi…chỉ định giỡn một chút vì cô nói tôi “ vận động”
Bạch Hạ vội vã bước ra khỏi phòng, không quên kèm theo lời nhắc nhở nghiêm túc.
“Anh sẽ có lịch “ vận động” vào ngày mai lúc 9 giờ sáng”
Bạch Hạ lặng lẽ quay đi, cô bỏ mặc Khải Trạch trong trạng thái bối rối và khó hiểu, khi anh đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận màn giận dữ của cô.
Khải Trạch tự trách mình, cảm giác hoang mang bắt đầu xâm chiếm anh, anh đẩy nhẹ cửa sổ bắt gặp Bạch Hạ đang ngồi thẫn thờ.
Anh chăm chú quan sát hơi thở của cô hoà cùng màn sương đêm một khuôn mặt khiến anh muốn bảo vệ, anh cứ đứng đó ngắm nhìn theo từng nhịp thở của cô. Bạch Hạ để bản thân cuốn theo cơn mộng mị, cô cố gắng nhớ từng chi tiết để lý giải cho chính bản thân mình. Cô lấy sức hít một hơi thật sâu như muốn ôm trọn màn sương đêm, cô nhắc nhở bản thân phải lấy lại tinh thần, bởi lẽ cô biết rõ ngòai kia có quá nhiều số phận bất hạnh, đối đầu… chỉ có thể là “ đối đầu” và tiếp thêm sức mạnh cho họ.
Bạch Hạ quay lại hướng thẳng về phòng cấp cứu, cô vô tình bắt gặp Khải Trạch đang chắm chú nhìn mình, cô vội vã rời đi bỏ lại Khải Trạch với những cảm giác đan xen lẫn lộn.
Âm thanh ồn ào từ căn phòng của Khải Trạch, một giọng nói nhõng nhẽo đầy trách móc đã khơi gợi sự tò mò trong Bạch Hạ, cô lưỡng lự nên bước vào hay là không.
“ Tại sao anh lại không nghe máy? Anh muốn em phải nghe tin này từ quản lý của anh bao nhiêu lần nữa?
“ Em về đi, anh sẽ gọi khi nào anh về nhà?”
“ Anh chuyển viện đi, GĐ Phùng Mạch sẽ điều trị cho anh”
“ Bác sỹ Hạ cô định đứng đó hả!” Giọng nói của Khải Trạch đã kéo cô trở lại với hiện thực, cô có chút lúng túng.
“ Anh sẽ phải đi chụp hình lại, nên em tự về đi” vừa dứt lời Khải Trạch kéo mạnh tay Bạch Hạ thoát ra khỏi cái không khí đáng ghét đó.
“ Anh đâu có lịch khám gì?”
“ Cô cứ im lặng và đi đi”
Bạch Hạ đang lúng túng không hiểu chuyện gì, ngược lại cô quá ngoan ngoãn khi nghe theo lời của Khải Trạch để được ngắm nhìn thành phố từ toà nhà cao tầng này, nơi mà ít khi nào cô muốn ghé đến.
Giọng Giang Hân có chút hoảng hốt, và lo lắng, cô ấp úng khiến cho Bạch Hạ càng lo sợ hơn.
“ Có chuyện gì? Cậu nói từ từ thôi mình mới nghe được”
“ Phải làm sao đây? Cháu trai mình post bài trên Facebook, giờ phóng viên đang tụ tập ở sảnh?”
“ Mình phải làm sao đây!” Họ đòi gặp Khải Trạch”
Bạch Hạ cũng không biết phải làm gì trong tình huống này, cô nhìn Khải Trạch với ánh mắt đầy tội lỗi và lo lắng.
Khải Trạch quá quen với cảnh tượng này rồi, anh ra vẻ lo lắng, đổ lỗi cho Bạch Hạ, cố trách móc cô thêm chút nữa chỉ để nhìn thấy gương mặt hối lỗi ấy. Khải Trạch kéo nhanh Bạch Hạ xuống gara xe, đề nghị cô lái xe rời khỏi bệnh viện, Bạch Hạ vẫn trong trạng thái trên sân thượng, cô tập trung chỉ để đợi mệnh lệnh của Khải Trạch.
“ Giờ tôi lái xe đi đâu? Anh cho tôi địa chỉ?
“ Nhà cô ở đâu?”
“ Nhà tôi hả? ở Moonlight department”
“ Vậy thì chúng ta đến đó”
“ Tại sao… tại sao lại đến nhà tôi?” Bạch Hạ hoảng hốt với đề nghị của Khải Trạch “ sao anh ta nói ra mà không có chút phản ứng vậy”
Khải Trạch vẫn trung thành với thái độ lạnh lùng đó “ cô phải chịu trách nhiệm với tôi chứ, không phải việc này là do bạn của cô sao!”
“ Thứ nhất: Tôi không thể về nhà, nhà tôi sẽ kín phóng viên;
Thứ hai: Tôi càng không thể đến công ty;
Thứ ba: Bệnh viện cô thấy rồi đó;
Cuối cùng, cô phải chịu trách nhiệm về việc này”
“ Tôi thấy anh chẳng có vẻ gì lo lắng nhỉ” Bạch Hạ miễn cưỡng đồng ý.
Người đầu tiên đón chào Khải Trạch với khuôn mặt ngơ ngác và hoan hỉ nhất có lẽ là mấy chú mèo, tầm 3-4 con gì đó, vàng, trắng, đen lẫn lộn, một cảnh tưởng có chút hỗn độn giữa mèo và người.
“ Đúng như những gì tôi tưởng tượng về ngôi nhà của cô?”
“ Tôi biết, có chút bề bộn nhưng còn hơn anh phải ngủ ngoài kia”
“ Hôm nay anh sẽ được ngủ chung với mấy bạn mèo”
“ Tôi sẽ ngủ trên giường còn cô ngủ ở sofa vì chuyện này là do cô mà”
Đám mèo nhao nhác, đua nhau kêu la như một bản nhạc phức hợp mà cô không định hình được chúng thuộc trường phái nào.
Khải Trạch đã có một đêm khó ngủ, anh được nhắc nhở thật kỹ lưỡng trước khi Bạch Hạ bước ra ngoài. Cô nghiêm cấm anh có hành vi quan sát, kiểm tra, giám sát toàn bộ ngôi nhà.
“ Cô hãy cảm thấy vinh dự khi được tôi ghé thăm chứ!, mà nhà cô cũng không có gì đặc biệt ngoại trừ vài chai nước suối, lại có quà nhiều mèo.”
Khải Trạch vội vã lao mình ra khỏi căn hộ khi nhận được cuộc điện thoại từ thầy Trụ Trì. Khải Trạch bắt đầu cảm thấy bất an, thanh đoản kiếm phát sáng không theo một quy luật nào cả, thứ mà Khải Trạch đã kiếm tìm, nghiên cứu để biết được “ anh là ai?, anh đến từ đâu?” anh không khỏi lo sợ về một điều xa xăm.
Cơn mộng mị cứ đeo bám Khải Trạch suốt những năm tháng qua, những mảnh ghép về cảnh chết chóc, về người đàn ông kỳ lạ với khu rừng ghê rợn với lưỡi đao sắc bén. Bạch Hạ lo âu, vội vã lôi kéo anh thoát ra khỏi cơn ảo mộng trong đêm tối. Khải Trạch ôm chặt cô trong cơn mộng mị chưa kịp dứt, anh cố gắng thở những nhịp thở còn gấp gáp, ghì chặt cơ thể Bạch Hạ khiến cô bất an theo từng cơn run rẩy của anh.
Continue...
#kedanhcaptraitim
No comments: