EM MUỐN NÓI...
Ngày ấy khi em thấy con đường mình bước thật dài, đôi giày
cao gót cứ chệnh choạng, anh biết đó em chẳng khi nào thích chúng cả, nhưng em
lại mang nó chỉ để mình nhìn đẹp hơn. Cái lạnh của tháng 12 khiến em lại càng
khó khăn hơn, sương phủ kín những con đường khiến khuôn mặt của người đối diện
cũng mờ ảo , đèn đường cũng không khiến em cảm thấy ấm áp thêm chút nào. Em chỉ
muốn bước thật nhanh hướng về góc tường nhỏ nơi anh luôn đứng đó với dáng hình
cao gầy, thinh thoảng lại đưa tay lên vuốt mái tóc chẻ đôi như một thói quen.
Anh đùa nghịch với cái bóng nhỏ dưới chân vờ như chưa nhìn thấy em.
Vẫn kiểu hài hước, vẫn cái xoa đầu em quen thuộc, vẫn nụ cười nửa chừng và vẫn gọi em bằng cái tên gần gũi. Ngày tháng năm ấy anh ngạc nhiên quá đỗi khi nhận lá thư của em, đầy nghi hoặc, đầy khó hiểu, anh vẫn đứng đó để nhìn em sau 8 năm bỏ quên. Nhưng với anh em vẫn là cô bé 5 tuổi ngày nào, vẫn lẽo đẽo theo anh nghịch ngợm khắp nơi, vẫn cái nhõng nhẹo giả bệnh để anh cõng, đôi khi là sự ngang bướng cứ khóc la hét khi anh thắng cuộc, vẫn nụ cười vô tư khi anh chọc nghẹo. Có quá lâu không anh, câu chuyện còn dang dở ngày ấy nhưng anh chẳng muốn hỏi, chẳng muốn nhắc, chỉ nhẹ nhàng nắm tay em và dạo quanh những nơi mình đã qua trong cái thời tiết lạnh lẽo này. Những gì còn sót lại của anh và em chỉ là những mảnh ghép tuổi thơ vuông tròn, những dấu chân đã mờ phai, những con phố đã đổi màu, và chúng ta cũng đã lớn. Hai chữ “ người lớn “ đã làm chúng ta xa lạ, đã quên đi ánh mắt thương yêu, đã bỏ qua những tâm sự nhỏ nhặt, và cứ thế lạc nhau rất lâu. Có những sợi dây tình cảm mà em không đặt được tên, nó vô hình ẩn nấp trong góc tim em, em gọi nó là Anh. Là tuổi thơ em không muốn lạc mất, là mùi hương cũ kỹ của nền đất đỏ màu, là ánh nắng chói chang trong ngày hè nóng bức, và là em của ngày xa xưa ấy. Gửi đến anh của ngày tháng năm 1998.
Vẫn kiểu hài hước, vẫn cái xoa đầu em quen thuộc, vẫn nụ cười nửa chừng và vẫn gọi em bằng cái tên gần gũi. Ngày tháng năm ấy anh ngạc nhiên quá đỗi khi nhận lá thư của em, đầy nghi hoặc, đầy khó hiểu, anh vẫn đứng đó để nhìn em sau 8 năm bỏ quên. Nhưng với anh em vẫn là cô bé 5 tuổi ngày nào, vẫn lẽo đẽo theo anh nghịch ngợm khắp nơi, vẫn cái nhõng nhẹo giả bệnh để anh cõng, đôi khi là sự ngang bướng cứ khóc la hét khi anh thắng cuộc, vẫn nụ cười vô tư khi anh chọc nghẹo. Có quá lâu không anh, câu chuyện còn dang dở ngày ấy nhưng anh chẳng muốn hỏi, chẳng muốn nhắc, chỉ nhẹ nhàng nắm tay em và dạo quanh những nơi mình đã qua trong cái thời tiết lạnh lẽo này. Những gì còn sót lại của anh và em chỉ là những mảnh ghép tuổi thơ vuông tròn, những dấu chân đã mờ phai, những con phố đã đổi màu, và chúng ta cũng đã lớn. Hai chữ “ người lớn “ đã làm chúng ta xa lạ, đã quên đi ánh mắt thương yêu, đã bỏ qua những tâm sự nhỏ nhặt, và cứ thế lạc nhau rất lâu. Có những sợi dây tình cảm mà em không đặt được tên, nó vô hình ẩn nấp trong góc tim em, em gọi nó là Anh. Là tuổi thơ em không muốn lạc mất, là mùi hương cũ kỹ của nền đất đỏ màu, là ánh nắng chói chang trong ngày hè nóng bức, và là em của ngày xa xưa ấy. Gửi đến anh của ngày tháng năm 1998.
No comments: