HỒI ỨC NĂM MỚI
Hồi ức năm mới !
Cái không khí se lạnh của Sài gòn trong ngày đầu năm mới khiến tôi thấy nhớ, một nỗi nhớ không có chút mờ ảo mà rõ ràng đến lạ kỳ. Phố huyện nhỏ ấy luôn luôn là sự đối nghịch trong tôi, cứ vào đầu năm mới khi cái lạnh còn đeo bám trên từng cành cây chiếc lá, từng ngóc ngách nơi con phố nhỏ thì trong tôi lại xao xuyến bởi cái cảm giác của hai chữ “ Năm mới”.
Khi những lá bàng khô còn đua nhau bay nhảy trên những con dốc lởm chởm đá, khi những cành khô xần xùi nhỏ bé vẫn cam đảm hứng từng cơn gió lạ, khi những tia nắng chỉ là những đường thẳng yếu ớt lưa thưa qua những đám mây, khi mà cả bầu trời được nhuộm một màu xám đục mờ khi những nụ cười ấm áp còn ngập tràn trong màn sương giá lạnh, nhưng tất cả lại chẳng che lấp đi được cái không khí rộn ràng nơi chợ huyện. Mọi người cứ hối hả với vài ba mớ rau, dăm ba con cá, lại thêm mấy kg thịt, những nụ cười chào hỏi những ánh mắt yêu thương, cứ thế rộn ràng cho tới tối khuya. Ngày ấy tôi còn mừng vui với cái áo mới, còn khoe khoang đôi giày vải và chìm đắm trong cái không khí náo nhiệt nhỏ nhoi ấy. Tuổi thơ ấm áp ấy giờ chỉ được gợi mở trong những ngày đầu năm gấp gáp đầy hồi hả, tôi đã bỏ quên màu hồng phai trên những cành đào Tết chỉ để ngắm nhìn những bông mai vàng rực rỡ, tôi cũng vô tình quên đi cái lạnh thấu xương mà chỉ đắm chìm trong cái ánh nắng chói chang. Và rồi tôi cũng đủ trưởng thành để quên đi tuổi thơ mới vừa hôm qua, đủ lớn để bắt đầu thấy sợ thời gian, cũng gom đủ va vấp trong cuộc sống để thấy mình từng trải, và cứ thế tôi đã bỏ rơi rất nhiều “ năm mới” để thấy mình bỏ quên thanh xuân. Có lẽ thứ duy nhất sẽ đọng lãi mãi mãi để tôi không phải lục lọi trong kho ký ức chật hẹp hay lại vô tình bỏ quên thêm nữa những ngày đầu xuân tôi sẽ lưu giữ nó bằng những cảm xúc, những con chữ, những hình ảnh tại ký ức “ NƠI THỜI GIAN ĐỌNG LẠI “
Khi những lá bàng khô còn đua nhau bay nhảy trên những con dốc lởm chởm đá, khi những cành khô xần xùi nhỏ bé vẫn cam đảm hứng từng cơn gió lạ, khi những tia nắng chỉ là những đường thẳng yếu ớt lưa thưa qua những đám mây, khi mà cả bầu trời được nhuộm một màu xám đục mờ khi những nụ cười ấm áp còn ngập tràn trong màn sương giá lạnh, nhưng tất cả lại chẳng che lấp đi được cái không khí rộn ràng nơi chợ huyện. Mọi người cứ hối hả với vài ba mớ rau, dăm ba con cá, lại thêm mấy kg thịt, những nụ cười chào hỏi những ánh mắt yêu thương, cứ thế rộn ràng cho tới tối khuya. Ngày ấy tôi còn mừng vui với cái áo mới, còn khoe khoang đôi giày vải và chìm đắm trong cái không khí náo nhiệt nhỏ nhoi ấy. Tuổi thơ ấm áp ấy giờ chỉ được gợi mở trong những ngày đầu năm gấp gáp đầy hồi hả, tôi đã bỏ quên màu hồng phai trên những cành đào Tết chỉ để ngắm nhìn những bông mai vàng rực rỡ, tôi cũng vô tình quên đi cái lạnh thấu xương mà chỉ đắm chìm trong cái ánh nắng chói chang. Và rồi tôi cũng đủ trưởng thành để quên đi tuổi thơ mới vừa hôm qua, đủ lớn để bắt đầu thấy sợ thời gian, cũng gom đủ va vấp trong cuộc sống để thấy mình từng trải, và cứ thế tôi đã bỏ rơi rất nhiều “ năm mới” để thấy mình bỏ quên thanh xuân. Có lẽ thứ duy nhất sẽ đọng lãi mãi mãi để tôi không phải lục lọi trong kho ký ức chật hẹp hay lại vô tình bỏ quên thêm nữa những ngày đầu xuân tôi sẽ lưu giữ nó bằng những cảm xúc, những con chữ, những hình ảnh tại ký ức “ NƠI THỜI GIAN ĐỌNG LẠI “
Gigi
No comments: