THƯ GỬI CON GÁI!
Con gái à, vậy
là chúng ta cũng ở bên nhau được hơn 1000 ngày rồi đó. Nhưng đối với mẹ thì mọi
thứ vẫn còn lạ lẫm như mới ngày hôm qua. Có thể nói mẹ đột nhiên trở thành “mẹ”
trong khi mẹ chưa được đào tạo qua bất kỳ khóa học nào hết, và chúng ta phải mất
thêm 4 tháng để làm quen và thích nghi với cơ thể nhau.
Mẹ đã bắt đầu
cuộc hành trình của mình đầy lạ lẫm và sóng gió. Rồi đến ngày tháng năm ấy
chúng ta cũng gặp nhau, mẹ không trải qua những cơn đau đớn như những gì bà ngoại
kể, mẹ được nằm trong một căn phòng lạnh, không phải giằng co vật vã, cũng chẳng
một tiếng la hét, có vẻ như mọi thứ không chút cảm giác nhưng mẹ lại thấy ngột
ngạt đến lạ lùng và dường như xung quanh quá bí bách, thậm chí mẹ không nghe được
tiếng con khóc nữa. Cứ thế 7 phút thôi con đã chính thức bước chân vào thế giới
của mẹ.
Sau 24 tiếng,
con chính thức nằm trong vòng tay của mẹ, con quá nhỏ bé, chỉ một động tác nhỏ
mẹ cũng sợ làm con tổn thương, mẹ thậm chí không biết làm sao để con có thể bú,
cũng chẳng biết con dùng loại tã nào, lại càng không biết hát ru cho con ngủ,
có hàng tá những điều mẹ không biết. Những điều tưởng chừng như bản năng ấy thật
khó khăn so với tính cách ngông cuồng của mẹ. Và cứ thế mẹ chào đón con bằng
hàng loạt những điều ngớ ngẩn trong cuộc sống của mẹ, bằng sự vụng về vốn đã
quen thuộc, bằng sự vô tư lơ đãng của người mới làm “mẹ”. Con đã phải ngủ với
cái bụng đói vì mẹ quên pha sữa, con đã phải ăn món cháo mà mẹ không biết nêm,
con đã phải giật mình vì tiếng nhạc mẹ quên tắt, đôi lúc nhìn con thật hài hước
trong mái tóc do mẹ cắt. Mẹ đã rất sợ hãi, sợ hãi với nhiệt độ 390c trên
cơ thể con, sợ hãi với những cơn ho kéo dài, sợ hãi với những giấc ngủ chập chờn.
Chúng ta đã từng la hét nhau, từng giận dỗi nhau, cũng từng khóc với nhau nhưng
tất cả luôn kết thúc bằng những nụ cười, cái cọ mũi, nụ hôn trước khi ngủ.
Con gái à! Ngày
hôm nay con đã có thể tự ăn hết tô cơm mẹ nấu, con đã có thể tự mặc được chiếc
váy 7 sắc cầu vồng con yêu, con cũng có thể tự đi đôi giày con thích cho dù có
chút khó khăn. Mỗi ngày đối với chúng ta sẽ là một cuộc hành trình mới và trong
hành trình ấy con dần lớn lên, mẹ không hứa sẽ cho con một cuộc sống sung sướng
nhung lụa nhưng mẹ sẽ luôn cố gắng để con có một cuộc sống hạnh phúc đủ đầy.
Con gái à, mẹ rất tò mò cô gái trong tương lại mẹ gặp sẽ như thế nào. Yêu con!
No comments: