KHOẢNH KHẮC
Tiếng reo hò hân hoan của đồng nghiệp khiến cho Bệnh viện trở nên xôn xao và đầy hào hứng, vậy là “ Năm mới”. Tôi ngước nhìn đồng hồ, bản thân chợt có chút tiếc nuối, tôi vẫn bận rộn với công việc thường ngày cùng với những khuôn mặt thân quen. Thêm một năm nữa tôi lại bỏ qua cái thời khắc quan trọng ấy, rất lâu rồi tôi không có khái niệm ngồi đếm số ngược rồi lại chăm chăm vào màn hình tivi chỉ để thưởng thức màn pháo hoa đẹp mắt.
Tôi luôn có lý do chính đáng để bản thân được phép tiếc nuối cái khoảng khắc đẹp đẽ ấy. Tôi chọn chiếc áo blouse thay vì diện bộ quần áo đẹp đẽ, tôi chọn chứng kiến giọt nước mắt chia ly thay vì trao ai đó nụ hôn ngọt ngào trước thềm năm mới và đôi khi tôi chọn nụ cười hạnh phúc từ những người xa lạ thay vì ở bên cạnh người thương yêu. Lâu dần, tôi cũng mất đi cái cảm giác hồi hộp khi sang xuân, tôi cứ để bản thân của mình trượt dài theo công việc giống như một thứ thuốc gây nghiện. Không rõ từ bao giờ tôi lại vụng về trước những thủ tục ngày đầu xuân. Tôi bỏ quên những cành mai vàng đang rực rỡ trên những con phố, tôi cũng không nhớ rõ hương vị của chiếc bánh chưng vừa mới ra lò. Tôi cũng bỏ mặc những vết đen loang lổ trên tường nhà đã bạc màu. Hơn hết đối với tôi du xuân lại trở thành một món đồ xa xỉ mà tôi chẳng dễ dàng gì mua được. Nếu làm phép tính nhẩm cũng có lẽ hơn 15 năm tôi đón Năm mới cùng với các đồng nghiệp của mình, chúng tôi vẫn như vậy suốt khoảng thời gian dài, vẫn vội vàng cho bữa cơm tất niên, vẫn đơn sơ với cây mai nhỏ bé trước Khoa. Nhưng chúng tôi luôn ngưng đọng những ánh mắt thương yêu, những lời chúc năm mới đầy rạo rực, những bữa tiệc giao thừa có đôi chút muộn màng. Tôi muốn gửi những lời chúc đẹp đẽ và ấm áp nhất đến tất cả những anh em, bạn bè đồng nghiệp những người thương yêu đã luôn sát cánh cùng tôi trong suốt chặng đường qua. Chúc cho mỗi người trong chúng ta dù đón năm mới tại bất kỳ đâu, tại bất ký khoảnh khắc nào cũng sẽ có được một năm mới trọn vẹn hạnh phúc và tràn ngập yêu thương.
No comments: